15.
À, thì ra cảm giác không dễ chịu này được gọi là ghen. Ừ, ghen thật! Tôi đã ghen!
Sau khi kế hoạch bảo tồn quang cảnh tự nhiên của tôi bị bác bỏ, tôi ngày càng bất mãn với công ty mình. Thật sự, văn minh du lịch ngày càng bị hạn hẹp, biết đến bao giờ ngành du lịch Việt Nam mới phát triển toàn diện? Việt Nam, vẻ đẹp tìm ẩn. Hay là Việt Nam, vang bóng một thời? Người ta sẵn sàng từ bỏ vẻ đẹp thiên nhiên ưu ái để đổi lấy cái hào nhoáng tạm thời của ánh đèn hiện đại. Quả thật, trên đời có nhiều điều chướng mắt quá. Tôi cáo gắt, nóng nảy. Tự nhiên nổi khùng với Hương, với cả phòng. Khó chịu quá, nghỉ làm vậy. Cách tốt nhất là trở về lại nơi có thể làm cho tâm hồn mình thanh thản càng nhanh càng tốt. Tôi, muốn trờ về nhà.
Tôi không thể về nhà. Hân đã ngăn tôi lại. Tôi tự hỏi, vì sao?
Ý nghĩ thứ nhất, đó là Hân không cần tôi nữa. Cô ấy giờ chắc là bên cạnh hắn ta.
Ý nghĩ thứ hai, đó là Hân đang gặp chuyện gì? Chuyện gì mà không thể để tôi biết chứ? Tôi là người cô ấy yêu mà! Hay là hết yêu tôi rồi?
Ý nghĩ thứ ba, đó là tôi không thể ngồi một chỗ. Làm gì đi chứ!
Ngay trong đêm ấy, trời mưa tầm tã, mưa như bão tố trong lòng, lạnh buốt, tôi đi.
Tôi, giờ mới cảm nhận được nỗi đau ngày mưa năm ấy của Hân, lúc đi trong mưa thế này. Cô độc. Vì sao ngày ấy tôi không giữ cô ấy lại? Vì sao con người ta không thể hiểu nhau sớm hơn? Vì sao tôi từng nhẫn tâm đến thế? Hân còn để trong lòng chuyện này?
Trời ơi, bao nhiêu suy nghĩ cứ tràn tới, làm sao tôi ngăn lại đây?
Tôi ngất đi. Tôi vốn ốm yếu thế đấy. Cảm. Vì mưa.
Gượng dậy mà nhìn quanh, tôi có cảm giác thân thuộc lắm. Đầu nặng trịch. Lấy tay xoa xoa cái đầu, tôi cố nghĩ xem đây là đâu.
- Nghiên tỉnh rồi hả?
Lâm?
- Cũng mai, tối qua bạn em gặp Nghiên ngoài hồ. Mà đi đâu ra tới ngoải vậy hả?
- Ờ…
Chưa kịp trả lời, vì chẳng biết trà lời thế nào. Tôi nghe một giọng là lạ.
- Chào Nghiên, nhớ tôi chứ? Thôi, không phiền phụ nữ mấy người trò chuyện nữa he! Quên nữa, thưa bà xã anh đi làm!
Chồng Lâm?
Tên mọt sách trong công ty của Lâm. Tôi có trò chuyện với hắn vài lần, đúng là một tên cù lần phải nói. Nhưng giờ hắn đã là chồng của Lâm. Chắc chỉ có hắn mới có thể chịu nỗi tính tình của Lâm. Hình như mọi thứ trên đời đều có những mảnh ghép dành riêng cho nhau… Nhìn thấy Lâm sống vui vẻ như thế, tôi cũng yên tâm. Cô ấy đã có một gia đình hạnh phúc rồi còn gì.
Sau khi tự thấy mình đủ tỉnh táo. Tôi quyết định về.
Về, khi mà không có ai trông đợi.
Về, khi mà nơi ấy không có Hân…
Không, tôi về nhà của tôi cơ!
Nhà của tôi là căn nhà trắng, bé bé xinh xinh cơ!
Chuyện gì có thể ngăn cản tôi về được chứ? Chẳng có đâu! Tình yêu lúc nào cũng mạnh nhất!
Tôi về.
Căn nhà vẫn nằm gọn sau giàn tigon vỡ vụn. Ngôi nhà trắng bỗng chốc sao rộng lớn quá. Tôi dọn dẹp lại một chút, rồi ra chợ mua vài thứ cho ngày tết. Đặt dĩa trái cây với hộp bánh lên bàn thờ của ngoại, tôi thì thầm nói chuyện với bà, mà tựa như nói với chính mình. “Con sẽ chăm sóc cho cô ấy, sẽ để cô ấy hạnh phúc…”
Tên Long điện cho tôi. Tôi nghe. Những chuyện tôi không biết, bây giờ thì đã biết. Tất cả.
- Hey bé ngốc, ngồi đây vui chứ hả?
Hôm đó là ngày tôi hạnh phúc nhất. Bởi tình yêu của tôi bấy lâu nay tìm kiếm, đã hiện diện trước mặt tôi. Lại cũng như mọi lần, tôi cùng Hân tiễn mặt trời đi. Chỉ có điều lần này là ngồi ngăm hoàng hôn trong bệnh viện! Hân còn sợ cô ấy sẽ lây bệnh cho tôi nên bảo về nhà đi. Tôi chỉ cười. Làm sao cô ấy biết là mình bị chuyển phòng vì tôi đã gặp bác sĩ trước rồi chứ. Trong bệnh viện, ngoại trừ mùi thuốc nồng nặc, mùi đau thương ra thì cái gì thoải mái. Nhất là những bãi cỏ, xanh mượt, yên tĩnh. Thật khó chấp nhận khi thú thực rằng tôi thích bệnh viện! Dù sao đây cũng là nơi chứng kiến lời tỏ tình đầu tiên của tôi mà! (Với Lâm, tôi chỉ viết giấy…)
Tối đến. Bác sĩ theo trình tự, đến từng phòng kiểm tra bệnh nhân. Trong lúc đó tôi ra ngoài mua vài tứ rồi tranh thủ về khu khoa ngoại, kẻo không kịp vào cửa. Mười giờ tối. Hôm nay là giao thừa, bệnh viện vắng người kinh khủng. Ai cũng đã về phòng nấy. Mười một giờ ba mươi phút kém vài giây. Tôi với Hân mò ra khỏi khoa ngoại. Đang ở sau lưng căn tin của bệnh viện, không thấy ai ngoài hai đứa mới trốn viện, >”<. Hân và tôi hì hục khiêng cái ghế đá lại chỗ lý tưởng ngắm sao. Sau đó tôi đốt mấy cây đèn cây mua lúc nảy. Trong lúc này, chúng tôi cần …lãng mạn.
- Nghiên thấy Hân viết gì trong bức tranh hả?
- Ừhm.
- Khi nào.
- Ngay hôm sinh nhật Nghiên
- Hả? Vậy… sao…?
- Tại ghen. À mà nè, quà sinh nhật muộn cho Hân. Bưu điện bị gì không biết, gửi về rồi, tưởng Hân nhận lâu rồi. Ai ngờ mới hồi sáng, nằm trong nhà, nghe tiếng kêu cửa và… thấy nó nằm trong tay ông nào. Trả cho Hân nè!
- Mở liền giờ he!
- Ừhm.
Hân lui cui mở quà.
Một lớp vỏ.
Hai lớp vỏ.
Ba lớp vỏ.
Và hằng hà sa số lớp vỏ.
Hân nhìn tôi chun mũi.
- Quà gì mà gói kỹ vậy?
- Không nhớ.
- Xí.
- Đưa đây mở cho.
- Thôi, tới rồi. Á……
Tiếng la nghe thất thanh. Tôi vội đưa tay bụm miệng Hân lại. Tối như vầy, sợ người khác nghe rồi tưởng là ma mà chạy ra đập.
- Trời ơi, nhỏ nhỏ tiếng thôi.
- Nhưng mà cái này… cái này...
- Để Nghiên đeo cho.
Chiếc đồng hồ có hình chuột Mickey. Chỉ có thế mà mừng quýnh lên thế đó!
- Nghiên cũng có một cái nè. Nghiên mua riêng cho hai đứa hồi còn bên Hong Kong.
- Ừhm.
- Hân đeo cho Nghiên he!
- Ừhm.
- Sao “ừhm” hoài vậy?
- Ừhm.
- Nghiên hun Hân nhé!
- Ừ…h…………….
Hân lỡ miệng, và bị tôi dụ khị. Tức cười lắm. Nhưng tôi không cười, mà nhanh chóng thừa dịp Hân sơ hở mà hôn lên môi cô ấy. Chờ đợi. Tôi không biết nụ hôn đó ngọt ngào đến nhường nào, cũng chẳng biết nó nồng nàn đến nhường nào. Tôi lơ lững mãi.
Bùm… Bùm… Bùm…
Giật mình.
Tôi và Hân vội rời nhau. Và… ngẫn người.
Là ai đã phá đám à?
Pháo hoa!
Trong ánh sáng của tình yêu, tôi và Hân đã nhìn thấy nhau. Ôm Hân vào lòng, nhất quyết, tôi không thể để cô ấy rời xa tôi một lần nào nữa…
Nhưng… cô ấy đã rời xa tôi một lần nữa. Và vĩnh viễn…? Tôi còn biết làm gì đây? Tôi không thể giành cô ấy trở lại với tôi. Tôi chỉ biết đứng khóc mà nhìn cô ấy đi… Đi theo tử thần. Vì căn bệnh ấy… Không ai có thể ngờ...
Nhưng… cô ấy đã rời xa tôi một lần nữa. Và vĩnh viễn…? Tôi còn biết làm gì đây? Tôi không thể giành cô ấy trở lại với tôi. Tôi chỉ biết đứng khóc mà nhìn cô ấy đi… Đi theo tử thần. Vì căn bệnh ấy… Không ai có thể ngờ…
Mùa hạ cơn mưa rào. Cánh bằng lăng tím mong manh trong mưa gió. Từng nghĩ màu tím là màu của hạnh phúc, thế mà… Sao hạnh phúc lại luôn gặp những trắc trở? Đi dưới hàng cây vắng, mưa tạt vào lòng, những cây còng già thay lá, rơi vàng cả trời, nhuốm màu tang tóc… Không có Hân ở đây… Thế là ngày thứ ba vắng em trôi qua…
- Trời ơi!
- Trời ơi cái gì đó hả? Trời mưa vầy, kêu ổng thì coi chừng đó nghe!
Tôi mừng rỡ khi thấy em trước mặt tôi. Không. Có phải là mơ?
- Sao Hân lại ở đây, chắng phải…
- Thì việc đâu vào đấy hết rồi, xong rồi thì về nhà, hông lẽ ở đó hoài!
- Sao hồi sáng nói có công chuyện, phải ở trển thêm vài ngày hả? Có biết là người ta nhớ lắm hông?
- Hôm nay ngày mấy dzạ xã?
- Một… tháng tư… Trời ơi, dám chơi xấu vậy đó hả?
Trời rầm. Không dám kếu trời nữa.
- Cũng may là Nghiên ra đây, chớ còn đi đâu khác, sao Hân kiếm ra?
- Thì ra đây cho Hân dễ kiếm nè!
Nhưng… cô ấy đã rời xa tôi một lần nữa. Và vĩnh viễn…? Tôi còn biết làm gì đây? Tôi không thể giành cô ấy trở lại với tôi. Tôi chỉ biết đứng khóc mà nhìn cô ấy đi… Đi theo tử thần. Vì căn bệnh ấy… Không ai có thể ngờ…
Không ai ngờ hôm nay là ngày cá tháng tư cả, đùa nhau tí thôi!
Sự thật là Hân vẫn béo khỏe, béo tốt. Nghiên này nuôi mà lị!
Sự thật là Hân của tôi có rời xa tôi, tôi cũng cản không được, cô ấy đi theo tên Huy xấu xí, vì căn bệnh ấy…
16.
Tiết trời lại bước sang hè. Chùm phượng nở vội tựa như nhắc nhở lũ học sinh sắp đến mùa thi, cần phải tập trung cao độ, và cả những buổi chia tay ngày tới… Giờ Nghiên thảnh thơi lắm, ngày ngày cô ấy đưa Hiên đi học, chỡ tôi đi làm, rồi về nhà lo cơm nước. Đến giờ, cô ây lại xách xe đi rước… Nhưng tôi biết Nghiên có một dự định, không, rất nhiều dự định, về những việc sắp làm… Cô ấy muốn làm việc trong sở du lịch tỉnh. Tôi biết, cô ấy muốn cải tạo lại ngành du lịch ở Đồng Tháp mà! Cô ấy là một người yêu nghề!
Và tôi cũng yêu nghề. Tôi quyết định mở một buổi triển lãm tranh của riêng tôi.
Việc chưa đến, người lại đến.
Trần Huy!
Tôi không nghĩ mình sẽ còn gặp lại con người ấy một lần nào nữa. Nhưng vì hắn tự mò đến, tôi làm sao cản được. Nghiên vừa thoáng thấy hắn đã vội lao tới.
- Ông muốn gì đây?
- Lâu rồi không gặp, tôi đến thăm bạn cũ không được à, huống hồ gì…
- Ở đây không ai hoan nghênh ông, làm ơn đi cho!
- Cha mẹ cô dạy cố nói chuyện với người lớn thế đó hả?
- Người lớn nào? Tôi chỉ thấy một tên khùng đứng trong nhà tôi mà thôi!
- Cô… cô… Được lắm! Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!
Tiếng ga rú lên ngoài đường, rồi mất hút. Tôi và Nghiên đều không hiểu vì sao hắn lại có mặt ở đây. Chuyện gì sẽ xảy ra? Nghiên khẽ bước đến nắm chặt lấy tay tôi. Tôi biết, cô ấy muốn nói rằng cô ấy luôn bên cạnh tôi. Tôi nhìn Nghiên mỉm cười. Chúng tôi được bên cạnh nhau thế này là đủ. Mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra.
- Sau vụ scandal lần trước, người trong giới tẩy chay luôn với anh Huy, studio cũng vắng khách hơn. Có lẽ vì thế nên rảnh rỗi mà ảnh xuống dưới này chơi!
- Thôi đi ông, chơi nỗi gì, lão đó có lúc nào mà không thôi nghĩ cách hại người đâu. Mày cũng có hiếu với lão quá he, vẫn gọi lão là “anh Huy”, xí.
- Hiếu gì chớ, dù gì ổng cũng là đàn anh của tao, hồi trước cũng chiếu cố tao nhiều. Với lại, ổng là một nhiếp ảnh có tài mà!
- Tài phải đi với tâm biết hông! Thôi mệt, không nhắc tới tên đó nữa. Mà mày xuống đây chi vậy hả?
- Đi tìm cảm hứng sáng tác cho cuộc thi sắp tới. Với lại mấy hôm nay trên trển cúp điện lia chia, chán chết.
- Hôhô, chúc mừng he!
- Tao ở lại đây he!
- Gì?
Tôi nảy giờ chỉ biết lắng nghe.
- Mày thấy nhà này nhỏ lắm hông? Đi ở nhà trọ đi, giá ở đây mềm lắm, hông giống trển đâu!
- Hừ, biết ngày mà. Mày làm gì mà chịu cưu mang tao. Thôi thì lãng tử phải đi tìm tình yêu của mình đây. Đi he đại tẩu!
Tôi giật mình vì người đó nhìn tôi mà “cáo từ”. Tôi gật đầu chào. Im lặng.
- Sao dzạ? Sao hông nói gì hết dzạ?
Tôi gỡ tay Nghiên ra, quay về phía Nghiên. Phì cười, Nghiên đang làm mặt xấu.
- Lạc là bạn thân của Nghiên mà, dù gì cũng phải…
- Không cho ai đến làm phiền thiên đường của mình đâu! Nó chỉ nói cho có thôi đó, làm gì mà nó chịu ngồi yên một chỗ đâu hà!
- Mà…
- Mà sao nè?
Điện thoại reo. Là người đó…
- Chị Hân, em biết Nghiên có ở đó, tìm cách đừng cho Nghiên biết, ra ngoài quán gần nhà chị nói chuyện chút được không?
Cúp máy. Tôi nói với Nghiên là phải đi chợ mua vài thứ, dặn Hiên canh chừng chị.
Tôi đi bộ ra ngoài quán nước, cũng không xa lắm. Lạc đã đứng đó chờ tôi, và cả… Huy.
- Anh biết bây giờ, lời xin lỗi là quá muộn. Nhưng đây không phải lỗi của anh. Anh cũng đâu muốn ra cớ sự này!
- Anh đến đây làm gì?
- Anh Huy nghe nói chị sắp mở cuộc triển lãm tranh, nên muốn giúp, với điều kiện là…
- Điều kiện?
- Ừhm, em còn nhớ nội anh chứ? Bệnh tim ông lại tái phát. Ông muốn gặp em…
- Ông không sao chứ?
- Bác sĩ nói phần vì tuổi quá cao, phần vì bệnh nặng, có lẽ sẽ…
- Được, em sẽ đi, vì ông… Còn về buổi triển lãm, không cần anh lo!
Tôi để Nghiên biết. Tôi không muốn sẽ có những chuyện hiểu lầm nào khác. Tôi đi.
Tôi về.
Nội anh Huy đã mất. dù sao tâm nguyện cuối cùng của ông cũng đã hoàn thành, gặp mặt đứa cháu dâu hụt năm nào…
Tôi tranh thủ vẽ thêm một bức tranh, về ông. Nhớ ngày xưa, ông thương yêu tôi có khác gì cháu ruột. Mỗi lần nhìn thấy ông, lại khiến tôi nhớ về ngoại ở dưới quê… Tôi vẽ ông bình yên nằm trên cái ghế bố, bên cạnh vườn lan làm ông hãnh diện. Ông chỉ thích hoa lan…
Buổi triển lãm diễn ra bình thường. Có vài phóng viên cố ý nhắc tới chuyện cũ, Nghiên đã khéo léo giúp tôi gỡ rối. Tôi không biết tranh của tôi vẽ có đẹp, có nghệ thuật đến cỡ nào. Nhưng thật sự, đây là toàn bộ tâm huyết của tôi…
Cuối cùng cũng kết thúc, Nghiên đưa tôi hộp cơm, bảo không ăn thì thay vì đói chết sẽ là bị đập chết. Cô ấy cũng có lúc dữ dằn như bà chằn vậy.
- Sau này con cũng sẽ oai phong như mẹ vậy!
- Sao lại oai phong nè?
- Được nhiều người chụp hình nè, rồi còn được khen vẽ đẹp nữa!
- Vậy sao này bé Hiên cũng muốn làm họa sĩ giống mẹ hả?
- Dạ.
- Ủa, dzậy hôm trước ai nói là sẽ làm cảnh sát hình sự vậy ta? Hông coi phim nữa nên hông thích làm nữa hả?
Nhìn bé Hiên phụng má, tôi thúc cù chỏ vào mình Nghiên.
- Con của em mà cũng dám chọc hả?
- Nó hông phải em Nghiên đâu!
Mọi thứ lại trở nên bình thường. Ngày ngày, nhà tôi, mỗi người đều cố làm tốt công việc mình phải làm… Hiên thì đi học vẽ trong nhà thiếu nhi. Tôi, dạy vẽ trong nhà thiếu nhi. Nghiên, đang thảo dự án du lịch ở sở du lịch tỉnh, cách nhà thiếu nhi không xa… Được sống hết mình như thế, nào đâu phải chuyện dễ, khối người mong ấy chớ!
__________________________
17.
- Nó hông phải em Nghiên đâu!
Tôi quay sang nói nhỏ vào tai Hân:
- Con của Hân cũng là con của Nghiên mà!
- Hứ!
- Hứ gì mà hứ. Hông phải sao mà hứ!
Tôi đưa tay “nựng” cái lỗ mũi đang hếch lên của Hân. Nhìn gương mặt cô ấy ửng đỏ lên vì mắc cỡ, thấy dễ thương, dễ yêu gì đâu! Gương mặt ấy giờ đây đã là của riêng tôi…
Tôi đang ấp ủ một dự án nhỏ, mà cũng có thể nói là rất lớn lao đối với tôi – công ty cổ phần du lịch Đồng Tháp. Bất ngờ vì có đứa khùng như tôi, chịu về cái nơi mà những nhà chính trị gia ở đây xem là “khỉ ho, cò gáy” mà đầu tư phát triển, họ vồn vã chấp nhận. Dự án được triển khai ngay.
- Hôm nay Nghiên phải đi xem mặt bằng với người ta. Hân chịu khó đạp xe ha!
- Ưhm.
- Có buồn Nghiên không dzạ? Ngoan he, mai mốt Nghiên thưởng cho cục kẹo!
- Hứ, em đâu còn là con nít đâu hà!
- Mẹ hông ăn, chị Nghiên cho em ăn kẹo he chị Nghiên!
Trời ơi, lúc nào không ngờ tới là thằng em quỷ sứ của tôi xuất hiện hà. Thằng gì đâu mà ham ăn dễ sợ. Lay hoay, chắc nó nặng ký hơn củi tôi mất!
Chiều thứ bảy, tôi tranh thủ về nhà sớm. Thấy tôi, hình như Hân vui lắm. Đúng rồi, cả tuần nay tôi cứ đi sớm về trễ, giây phút gặp nhau có được bao nhiêu?
- Sao hôm nay Nghiên về sớm vậy?
- Ờ, vậy để Nghiên đi chơi, đợi trễ thiệt trễ rồi hả về he!
Tôi vờ bước trở ra cửa, xỏ giày vào.
- Nghiên!
Tôi mỉm cười, rồi cười sặc sụa. Trông Hân mắc cười lắm, cái gương mặt muốn giận tôi mà không giận được. Tội nghiệp. Mắt ngó xem nhóc Hiên có ở gần đây không, tôi lon ton chạy lại ôm gọn Hân vào lòng. Tôi nhớ lắm cái ôm này…
- Ngoài việc chọc người ta ra, Nghiên hông còn biết làm gì hết hả?
- Biết chọc mình Hân hà, người khác, chọc để rùi bị chúng quánh hả gì!
- Giỏi thì ráng chọc, cho bị quýnh chết cũng được nữa. >.<
- Biết người ta nhớ lắm hông mà ăn nói vô tình vậy đó hử?
- Hông!
Hân đẩy tôi ra, bước vào phòng. Tôi chạy theo.
- Hơhơ, Hân đó nghe, người gì mà ác vậy đó, phải phạt mới được!
- Á!
Chỉ chờ cô ấy nằm gọn trên giường thì…
- Mẹ với chị Nghiên chơi trò gì dzạ?
Hic.
Bó tay.
Kiểu này chắc tôi phải xây thêm phòng riêng…
Tội cho Hân, phải ra tay dụ con nít. Cô ấy chúa ghét nói dối mà phải thế này đây… Hiên ơi, em mau lớn nhé, lớn nhanh để còn hiểu chị và mẹ nữa…
Đi chơi thôi!
Chiều cuối tuần, phố đông hơn thường ngày. Hồ Khổng Tử đã ở ngay trước mặt. Nơi đẹp nhất thành phố Cao Lãnh là đây đây! Xung quanh hồ có một khu đồi, cỏ rất xanh, khi đến mùa, người ta hay thả diều ở đây. Thư viện tỉnh, chỗ Hân làm việc cũng là đây. Nơi mà gia đình tôi thích nhất cũng là đây!
- Con muốn lên đồi!
- Ừhm, để chị Nghiên con đi gửi xe đã!
- Xong rồi, đi thôi, Hiên lên chị cõng cho nè, trời ơi nặng.
Trên đồi, người ta đang tổ chức thi nhảy lò cò cho bé. Đúng là trò con nít, nhưng rất vui. Tôi cũng phải năn nỉ ỷ ôi thì thằng em hơi nhát của tôi mới chịu tham gia. Phải để nó ở đây cho người ta trông nhờ tí, sắp tới giờ rồi, tôi còn một chuyện rất rất quan trọng phải làm!
- Để Hiên ở đây chơi đi Hân, mình đi dạo!
- Nhưng mà…
- Không sao đâu mà, đi thôi!
Không khí lúc đêm về ở đây thì dễ chịu phải nói. Mặt hồ lặng, êm đềm. Ánh đèn sáng, lung linh. 6:27 PM.
- Hân. Quay sang đây!
- Hửh?
- Tặng cho Hân!
Hân mở to mắt nhìn tôi. Tôi gãy đầu. Chỉ là tôi tặng cô ấy một bông hồng, bông hồng rất nhỏ, nụ chỉ to bằng đầu ngón tay. Tôi không biết nó là loại hồng gì, chỉ thấy màu đỏ của nó rất đẹp, và tiện tay “trộm không ai hay”. Hồng nào chẳng phải là hồng! Mà hồng thì chỉ có nghĩa là yêu! Thế sao Hân vẫn tròn xoe đôi mắt nhỉ?
- Nghiên biết hồng này là hồng tỷ muội không hả?
^o^
- Hông. Mà… nó là hồng tỷ muội hả?
- Ừhm.
Chết con rồi ông trời ơi. Chuyện ra cớ sự này, làm sao con xử lý cho nổi!
- Ờ, vậy thì tỷ muội, có gì đâu!
Tôi cãi cố. Hy vọng Hân sẽ không bận tâm gì tới nó nữa.
- Nghiên không biết gì hết! >”<
- Biết chớ sao hông! Hân làm “muội muội” của Nghiên đi he!
- Em…
- Đó, xưng em hồi đó giờ rồi, làm em là phải rồi!
- Ai thèm làm chị em với Nghiên chớ!
6:30 PM
- Vậy làm dzợ Nghiên he!
Ào ào.
Không phải tiếng mưa, mà là tiếng của đài phun nước trên mặt hồ.
Tôi, một tay nắm lấy tay Hân, tay còn lại rút vội chiếc nhẫn chuẩn bị từ trước ra. Chuyện rất rất quan trọng của tôi đây! Hân nhìn tôi, rồi nhìn chiếc nhẫn, cô ấy vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Người ta nói, cha mẹ sinh ra con, nhưng dạy con là vợ. Hân hông làm vợ Nghiên, thành ra là Nghiên hông được ai dạy dỗ, sẽ hư cho mà coi!
- Nghiên hư quá rồi còn gì!
- Ừ, thì hư rùi mới cần dạy! Vậy là đồng ý he, hông chịu cũng phải ép cho chịu nữa. Để Nghiên đeo cho Hân.
Ngoài kia, nước vẫn phun lên đẹp mê hồn. Chắc có lẽ nó không đẹp, không lãng mạn hơn những nơi khác, nhưng đối với tôi, đã đủ rồi.
Một cái “mi” rất nhẹ lướt qua má tôi, từ Hân. Từ trước đến nay, toàn là tôi chủ động “hun” cô ấy không hà. Hôm nay thì… hi hi… Dù không nói ra, nhưng tôi biết, tôi và Hân đang rất hạnh phúc. Gia đình tôi rất hạnh phúc!
- Đi kiếm Hiên thôi Hân, rùi mình đi ăn kem, nhớ kem bên M.C. lắm rồi!
Tay cô ấy vẫn đang nằm trong tay tôi.
Công ty mới thành lập, nên có nhiều cái để lo. Tháng năm, giá cả leo thang, lạm phát tăng vùn vụt, nên cả một núi chuyện để lo. Lại đi sớm về trễ…
Nhiều lúc về nhà, nhìn thấy Hân ngủ gật trên ghế mà chờ tôi, đau lòng vô chừng. Tôi ước gì tôi có thể có nhiều thời gian rảnh rỗi. Em chờ nhé, nhất định rồi Nghiên cũng sẽ sắp xếp được thôi…
Tôi là một đứa vô dụng.
Chuyện gì cũng làm không xong.
Ông trời sao cho một đứa chẳng ra gì như tôi sống sót chứ! Sao không để tôi chết quách đi cho rồi!
“ Con sẽ chăm sóc cô ấy, sễ để cô ấy hạnh phúc…”
Tôi đã làm được gì?
Ngoài việc để cô ấy ngày càng tiều tuỵ?
- Mai mốt, không cần thức sớm làm đồ ăn sáng cho Nghiên đâu, đi làm, sẵn ghé quán ăn luôn cho rồi. Em nghỉ ngơi đi!
- Mai mốt, đi tập lái xe đi he! Nghiên không rảnh chỡ em đi học nữa. Mà Nghiên thì không muốn em đi xe đạp. Đây ra tới thư viện cũng xa mà!
- Mai mốt, để Hiên ngủ phòng trong đi, nó ngủ đây, chật chội thấy mồ.
- Mai mốt, em không cần…
…
- Em không rảnh!
- Em còn đang ở thư viện, Nghiên tự lo cơm trưa đi!
- Em mệt rồi, đi ngủ trước đây!
- Em không thích, bỏ nó đi.
Dường như… dường như, chỉ dường như… chúng tôi đang tự làm đau nhau. Hay đã quá cách xa nhau? Hay đã lãng quên nhau? Hay… Vì sao ta mãi im lặng?
- Wey! Hơ hơ, giám đốc làm biếng hôm nào giờ lại siêng quá ta!
- Hương hử? Sao lại xuống đây một thân một mình vậy?
Hơi bất ngờ, không ngờ là Hương Hương lại xuống Đồng Tháp này thăm tôi.
- Không phải một mình đâu, còn em nữa.
Ah ah, thì ra là đi cùng Lạc Thi. Heyza, nhìn hai đứa tình tứ thế này, thì không có lòng tốt mà xuống đây vì thăm tôi đây.
- Chạy xuống đây chi đây?
- Thì thăm nhà chị chứ đâu!
- Tốt vậy sao?
- Còn để chúc mừng chị về chuyện lập công ty riêng nữa.
- Đừng nói lớn lao vậy, nó vẫn chưa đâu vào đâu, nói công ty riêng, thấy nó kỳ!
- Vậy giờ có tour nào hông, cho em với Hương đăng ký với!
- Hông.
- Công ty làm ăn gì kỳ vậy?
- Zậy đó! Haha. Mà hai đứa…
Tôi nhìn là biết rồi, mà như giả vờ không biết, để xem chúng thế nào.
- Em xuống để đưa thiệp cưới cho chị!
- Hả?
Tôi há hốc miệng. Tụi này…
- Giờ Hương Hương đã là xã của em rồi, đâu cần cưới hỏi gì nữa! Thiệp của anh hai em!
- Thằng Lạc?
- Chị chưa biết gì hả? Lần trước, khi về đây, ổng bị tiếng sét ái tình. Đùng đùng về trển đòi ba mẹ em xuống đây hỏi cưới người ta. Mà hỏi ra mới biết, cô nàng kia chỉ cười với ổng có một cái hà. Không quen biết gì hết.
- Sặc.
- Thế mới nói đâu ai nói trước được điều gì, như em và Lạc Thi vậy! – Hương chen lời.
- Ừhm, đúng là không nói trước được gì.
Vậy là thằng bạn tôi cũng tìm được nơi dừng chân cho cuộc đời lãng tử của nó. Thế là tốt rồi, bây giờ ai cũng có một gia đình hạnh phúc. Nhưng… nhà của tôi, giờ đây, em có còn hạnh phúc không em?
- Nghiên điên rồi!