▲
Con chẳng biết phải nói thế nào cho mẹ hiểu… hình như mẹ không biết có
sự hiện diện của con. Nơi đây thật tối và ẩm ướt…nhưng nó ấm.. ấm lắm
mẹ àh.
Con đang trôi bồng bềnh, có một giọng nói ồm ồm, nhưng nhỏ thôi.. bác ấy bảo con “vào đây nào, hãy bám vào ta…”
Con cũng chẳng biết nên làm thế nào. Con cứ trôi và rồi đụng sầm vào
bác ấy. Cảm giác tự nhiên xung quanh con có vài cái lông bé xíu, mềm
xìu xuất hiện, những cái lông ấy nó bám vào cái bác lúc nãy nói với
con. Con cũng chưa kịp hiểu gì thì lại nghe những tiếng reo mừng mẹ ạh.
Bác ấy bảo “thành công rồi, đã thụ thai.. xem này, những cái lông
như bọt biển mềm mại của nó đã bám dính vào tôi.. tốt lắm bé con. Những
cái lông này sẽ ăn thông với mạch máu người mẹ, sau đó sẽ tạo thành
màng lông và phát triển thành nhau của thai nhi. Bắt đầu rồi đấy bé
con. Ta gọi con là Mầm Sống nhé. Con hãy gọi ta là Tử Cung.”
Tuần thứ 4…
Àh..
giờ thì con biết con là gì rồi. Con là Mầm Sống… không phải vì bác Tử
Cung gọi thế mà con nói vậy đâu.. Con biết con được sinh ra từ bố và
mẹ… và con sẽ là một sự sống tương lai...còn bây giờ con chỉ mới là mầm
mà thôi.
……….
Các bạn trong đây ngày nào cũng kể cho con
nghe đủ thứ, có cả câu chuyện con được sinh ra thật hay. Con là sự kết
hợp từ sự yêu thương của bố mẹ. Thôi bây giờ con không gọi là nơi này
nữa, vì ở đây chính là bụng mẹ. Con đang nằm trong bụng mẹ. Con bé xíu
àh, nên chắc mẹ không biết đâu. Các bạn ở đây cũng nói với con rằng mẹ
chưa biết.
Con thấy bác Tử Cung sốt ruột lắm. Bác ấy mong mẹ
biết càng sớm càng tốt. Ừhm.. không chỉ bác ấy đâu. Con cũng muốn mẹ
biết con đang trong này nè… 4 tuần tuổi rồi..
Tuần thứ 5…
Từ ngày bám vào bác Tử Cung, con cảm thấy dễ chịu hơn. Ít ra con không phải trôi theo các bạn tế bào khác.
Hôm
nay là chủ nhật, một ngày nghỉ. Ai trong đây cũng thích ngày chủ nhật.
Các bạn ấy bảo rằng ngày chủ nhật ít phải làm việc, vì mẹ rất lười…
ngoài những ngày đi làm ra, cuối tuần mẹ chỉ ở nhà chơi và chơi mà
thôi. Mẹ có thói quen nằm soãi người đọc sách, nghe nhạc - thể loại
nhạc ầm ĩ và kích động chân tay cho những ai nghe nó.
……………
Mọi
người đang rất vui vẻ. Con thì không vui chút nào. Con buồn vì mẹ vẫn
chưa biết có con, nhưng mà thôi, con không trách mẹ đâu.
Con
kể mẹ nghe nơi con đang sống nhé. Tuy nằm trong bụng mẹ, nhưng chính
xác con lại nằm trong một cái túi mỏng ơi là mỏng… nó chứa đầy dịch
lỏng. Bác Tử Cung bảo rằng cái túi ấy chứa nước ối, nó giúp con thoải
mái trong bụng mẹ hơn. Và nó cũng bảo vệ con.
Con bây giờ đã một ít thay đổi rồi. Con lớn thêm tí xíu. “Trông này… cậu ấy đã to bằng hột táo!” – một bạn tế bào đã reo lên. Bác Tử Cung nghe thế vui lắm. Con hãnh diện chút chút.
Bác
ấy bảo con đang hình thành. Con cũng cảm giác vậy. Con có bốn chồi chân
tay nhỏ xíu, một bộ não đơn giản. Con có cái này hay lắm… trái tim.
Chính xác thì hôm nay – ngày cuối cùng của tuần thứ 5 – trái tim con đã
đập, con thấy nó đập giống mẹ. Vui quá đi. Con đang nhịp cùng mẹ nè… àh
không.. nó đập nhanh hơn mẹ. Trái tim con đã biết bơm máu, một hệ thống
mạch máu đã dần có, bác Tử Cung bảo con đang lấy máu của mẹ… nhưng tí
ti àh..
Tuần thứ 6…
Bỗng nhiên
con thấy chung quanh con náo loạn. Các bạn tế bào chạy loạn xị cả lên.
Tim của mẹ – con thấy bác ấy đập nhanh lắm, làm con mệt quá. Con đang
định hỏi bác Tử Cung xem chuyện gì xảy ra thì con lại nghe tiếng reo hò
của các bạn. Lần thứ hai trong bụng mẹ con thấy mọi người vui nhiều như
thế. Lần đầu là con bám chặt được vào bác Tử Cung.. lần này thì..aaahhh
.. con cũng vui quá, mẹ biết sự có mặt của con rồi. Các bạn xung quanh
rất hồ hởi, vui và chúc mừng con quá trời. Bác Tử Cung thì cười bảo con
rằng “tốt rồi, bây giờ chúng ta sẽ được chăm sóc kĩ hơn…!”.
Mẹ
này, mẹ có vui khi biết sự có mặt của con không…? Chắc vui lắm, vì con
cũng đang rất vui. Sao mẹ để con đợi lâu thế, tới giờ này mẹ mới biết.
Con thì ngày nào cũng trông. Con thích mẹ biết có con, vì mẹ và bố tạo
ra con, àh.. bố vẫn chưa biết.. con ở trong mẹ chưa lâu, nhưng con biết
giờ giấc của bố mẹ đấy… bố sắp đi làm về rồi… mẹ nhớ nói bố nghe nhé.
…….Mẹ
àh, sao mẹ chưa nói. Chắc hôm nay bố mệt quá hả. Vậy thì mai mẹ nhớ nói
nhé. Con không chỉ muốn mẹ vui. Con muốn bố vui nữa. Ngày nào con cũng
thấy bố ôm mẹ ngủ. Bố thương mẹ, con cũng thương mẹ.
Tuần thứ 7…
Con
đợi mẹ nói với bố về con… mà mẹ vẫn chưa nói, có cần phải giận mẹ không
đây…? Chừng nào mẹ mới nói với bố vậy ? Mai nhé! Sao mẹ cứ chần chừ nhỉ
?
Con lại thay đổi chút xíu nữa, vì con đang lớn. Trái tim bắt
đầu bơm máu khắp vào người con. Cảm giác thật lạ, chẳng biết phải diễn
tả thế nào, con thấy như có gì đó chạy từ từ len lỏi vào con làm giãn
nở những mạch máu, nhẹ lắm nhưng mà hơi bứt rứt chút xíu. Các mạch máu
bắt đầu thông với nhau và cố điều hoà cùng nhau cho theo đúng một vòng
tuần hoàn.
Bác Tử Cung ngày nào cũng chăm chút cho con. Bác cứ
bảo cố mà bám vào bác vì mẹ cứ lắc người mãi, bác không thể níu con
lại… con nghe nói nếu con không ráng đu chặt lấy bác, con sẽ bị rớt ra
ngoài.. con thích nằm trong mẹ, và không muốn thế chút nào. Các bạn
trong này bảo nếu rớt con sẽ bị tống ra ngoài ngay… không còn là Mầm
Sống của mẹ nữa. Nghe thật là đáng lo…