Chloe Quinn: Queen of Spades (lá Đầm Bích)
Tara Quinn: Queen of Clubs (lá Đầm Chuồn)
Tiffany Quinn: Queen of Diamonds (lá Đầm Rô)
Zoe Quinn: Queen of Hearts (lá Đầm Cơ)
Chapter 5: Party
Ngày lớn lao đó cuối cùng đã tới. Lớn đối với họ, bình thường đối với
tôi. Thêm một bữa tiệc nữa tôi sẽ được thấy các chị mình uống đến say
xỉn, mấy anh bạn cùng lớp tôi ra sức tán tỉnh họ, những kẻ bị từ chối cố
bắt chuyện với tôi và những anh chàng phiền phức thì nói những điều tốt
đẹp sáng láng về tôi chỉ vì mục đính giao thiệp xã hội.
“Giữ bộ ngực lớn bên trong chiếc áo mỳ ống đi em yêu” Tiffany bảo tôi.
Tôi khịt mũi và bước vào chỗ ngồi trong xe.
“Im miệng” tôi nói, nhìn chằm chằm vào ngực mình.
“Cho chị mượn một ít được không? Lúc này chị thuộc loại lép rồi” Chị ấy
nói, vừa nổ máy xe.
“Xin lỗi búp bê, chúng thuộc tự nhiên. Mẹ Tự Nhiên không thích chị, bà
chỉ thích em thôi.” Tôi nói. “Dù sao đi nữa, nếu chị định ý kiến về
chiếc quần jean em đang mặc…vâng, đó là của Tara, đừng nói về nó nữa”
“Em mặc nó trông rất đẹp” Tiffany nói. Chị ấy cắn môi khi lướt nhìn
trang phục của tôi.
“Cho em mượn điện thoại của chị nhé?” Tôi hỏi, giật mạnh một vài lọn tóc
dài thẳng, vàng óng của chị ấy.
Chị ấy nhanh chóng đặt điện thoại của mình trên đùi tôi và tôi mỉm cười.
Tôi kiếm số của Chloe và thấy nó được đặt dưới tên Spades. Tôi bấm nút
gọi màu xanh và đợi trả lời.
“Xin chào” ai đó nói.
“Chloe là chị hả?” tôi hỏi, tôi nghĩ giọng nói đó khá là khác giọng của
Chloe.
“Không, là Clubs”
Tôi mỉm cười và liếc nhìn Tiffany. “Là Tara” Tôi thì thầm, “Chị yêu, chị
đang ở với Chloe hả?”
Chị ấy cười khúc khích, tôi nghe có tiếng nhạc đang mở phía sau. “Dĩ
nhiên…chị ấy ở ngay đây đang nốc tất cả bia rượu có thể, muốn nói chuyện
với chị ấy không?”
“Vâng, cảm ơn” tôi nói. Tôi liếc nhìn Tiffany và dừng mắt nơi môi chị
ấy, “Môi son đẹp đấy”
“Cảm ơn” chị ấy trả lời.
“L đến C đến T!” (Lạy Chúa Tôi) Người nào đó hét vào tai tôi.
“Chloe!” Tôi thốt lên.
“Bữa tiệc này đang rất sôi động, em phải vác xác đến ngay đây!” chị ấy
nói. Tôi nhận ra bây giờ chị ấy có vẻ hơi say.
“Cái anh chàng Ben Jenkins đó thế nào rồi?” Tôi hỏi, chọc quê chị ấy.
“B đến O đến B, không phải Ben, mà là Bob! Bob Jenkins…yeah…Chị có thấy
hắn cách đây một phút, còn bây giờ thì chị không biết hắn đang ở đâu
nữa” Chloe nói, chị ấy chắc chắn đặc biệt phấn khởi.
“Với nhóm những kẻ thất bại của anh ta à? Tôi hỏi. Tôi lén nhìn Tiffany
và cố nhỏ giọng lại một chút.
“Hắn không dắt theo mấy tên Goths, chị có thể làm gì đây? Nhưng hắn có
dắt theo con nhỏ đồng tính, trong trường hợp em muốn mở rộng phạm vi xã
hội đã dày đặc sẵn của mình”
“Ô…vâng, làm ơn!” tôi nói, nghe có một chút mỉa mai, khi thật ra tôi
đang cháy lên với niềm hân hoan.
“Vậy được, tên đồng tính thô lỗ đang ở bên ngoài một mình, có lẽ là đang
chờ đợi để được nói chuyện với một người cô đơn hấp dẫn nào đó… Tại sao
mình lại nói về mấy tên đồng tính đó nhỉ? Em đang ở đâu?”
Tôi thở dài và không thể ngăn trái tìm mình đang đau nhói. Chỉ cần hình
dung cô ấy cô đơn một mình khi tất cả những người khác đang vui đùa làm
tôi buồn. Tôi cảm thấy buồn cho Sara. Tôi không biết làm thế nào một
người như cô ấy lại có thể cô đơn, Tôi yêu đôi mắt bị hiểu lầm của cô
ấy, yêu cái cách mập mờ mà sợ hãi ánh nhìn chằm chằm từ mọi người của cô
ấy. Tôi yêu đôi môi phá vỡ các quy luật của cô ấy, với những cái khuyên
trên đó, sự chiếu sáng của chiếc khuyên, làn da mịn màn và cứng cáp
trên má cô ấy, thậm chí cả những quần thâm dưới mắt cô ấy. Tôi muốn đến
đó, đến bữa tiện của Danielle để gặp và có lẽ tôi sẽ nói chuyện với cô
ấy.
Tôi tranh luận một vài điều gì đó với Tiffany trước khi đến bữa tiệc,
những chuyện mà không bao giờ thay đổi cuộc đời tôi. Tôi là người đầu
tiên bước ra khỏi xe khi chúng tôi đến nơi. Trời buổi tối thì lạnh nhưng
tôi không thấy nên cần mặc thêm gì ngoài chiếc áo của mình. Tóc của tôi
thì hơi rối và tôi thích nó như vậy. Tôi luôn thích mình trông và cảm
thấy gợi cảm, thậm chí sau khi những con chó đã cảnh báo về điều mong
muốn của chúng là nhảy vồ lên người tôi và xé banh tôi ra. Những con chó
đó là mấy tên con trai đang nhìn tôi khi tôi đi bên cạnh Tiffany.
“Nhìn mấy em yêu đó kìa!” một tên ngốc hét lên, tôi không biết hắn,
nhưng hắn biết Tiffany. Bên cạnh hắn, tên bạn của hắn cười khúc khích
như một tên đần và mở cái miệng chết tiệt của hắn. Tiffany và tôi cứ
bước tiếp.
“The queen of diamonds và the queen of hearts đang bước vào Địa
Ngục..vâng, tôi đã trông thấy the queen of clubs và the queen of spades
bên trong” tên bẩn thỉu đó nói.
Tôi quay lại để nhìn tên ngu ngốc đó và cười chế ngạo, “Và anh là tên
làm hề tệ nhất mà tôi đã từng nghe. Im miệng đi, được chứ?” tôi nói.
Đúng ra, đó không bằng một nửa tức giận tôi cảm thấy bấy giờ, nhưng tôi
không thể…tôi không thể dễ dàng phỉ báng người khác với những ngôn từ
xúc phạm. Đó không phải là tôi, tôi không phải là một người thô lỗ.
“Ooohhh… the queen of hearts tức giận rồi” hắn ta trả lời. Tiffany thì
thầm vào tai tôi ‘bỏ qua đi’. Tôi phải đấu trả lại, tôi đang thật sự rất
giận dữ.
“Vâng! Queen of hearts, em có muốn thấy lá bài của anh không? Có phải em
đang tìm kiếm một King of Hearts không?” tên khốn khiếp đó nói.
“Okay, đủ rồi đấy, tên bệnh hoạn!” Tiffany kéo tôi qua một bên và đứng
phía trước tôi, đối mặt với tên khốn đó. “Để Zoe yên”
Tiffany biết làm sao để xử lý những chuyện này tốt hơn tôi. Chloe biết
làm thế nào để thật sự làm bầm dập một người chỉ bằng với những từ ngữ,
tôi thiếu cái khí lực đó. Tôi đoán đó là nguyên cớ tại sao mình được gọi
là the queen of hearts chứ không phải là the queen of spades...Tôi sẽ
thích trở thành the queen of spades. Nghe có vẻ bảnh hơn.
Chúng tôi bước vào bữa tiệc, tất cả mọi người biết chúng tôi, nhưng
chúng tôi không quan tâm đến bất kì ai. Tôi vẫy tay, một vài ánh đèn
chiếu vào tôi và tôi thậm chí không nhận ra điều đó. Tôi mỉm cười, hôn
lên cả ngàn cái má và tôi bị chào hỏi cả một ngàn lần trước khi nhập
chung với Chloe và Tara. Mấy chị ấy đang ở giữa một vòng tròn khổng lồ
xoay quanh bởi đám bạn. Tôi cố nói chuyện với các chị của mình nhưng họ
quá bận rộn với việc tán tỉnh và góp ý kiến cho mấy cô gái, đến nỗi
người cuối cùng mà họ quan tâm là tôi.
Vì vậy, tôi có một lý do hoàn hảo để biến mất. Anjelica và Gwen chắc
đang ở đây, không phải vì họ được mời. Không, họ chỉ theo đuổi danh
tiếng và những người bạn mới. Tại sao tôi lại ở đây? Vâng, có lẽ các chị
tôi là lý do. Tôi cũng muốn thỉnh thoảng tiệc tùng với họ. Tuy nhiên,
không có gì có thể sánh nổi ham muốn của tôi để được gặp Sara.
Tôi bước đi ra khỏi ngôi nhà lớn của Danielle. Tôi chạm mặt vài người mà
mình không nhớ tên. Tôi nói với họ
mình đang tìm kiếm
một người, xin lỗi. Quan sát cẩn thận tất cả mọi người xung quanh,
tôi không thể thấy bất kì ai trông giống Sara. Tôi bắt đầu tin rằng cô
ấy đã không đến và điều đó làm cổ họng của tôi co thắt lại thành một cái
ống nhỏ xíu chỉ vừa đủ để tôi có thể thở. Tôi thất vọng.
“Bạn trông tuyệt vời, áo đẹp đấy” một cô gái tôi không thường xuyên trò
chuyện xuất hiện trước mặt tôi.
“Cảm ơn, mình thích tóc của bạn” tôi nói, đáp lại lời khen. Cô ta chải
lại mái tóc đỏ của mình và mỉm cười.
Tôi nói với cô ta là tôi đang tìm kiếm một người, cô ta hiểu và bỏ đi.
Tôi bước đi vào một buổi tối nhiều sao, một buổi tối có mùi như lửa. Tôi
đứng im trong khu vườn rộng lớn; cỏ bên dưới đế giày của tôi cảm thấy
thật phẳng phiu, chai beer trong tay tôi có cảm thấy ấm áp mặc dầu nó
đang lạnh ngắt. Tôi liếc nhìn quanh, chờ đợi thời điểm cao trào của buổi
tối, thời điểm đó nhất định phải đến.
Tôi bắt đầu đi thơ thẩn, nhìn xuống đất và chú ý đến những giọng thì
thầm đen tối của bữa tiệc. Tôi nhìn lên và thấy một cặp đang hôn hít và
có thể là đang thì thầm những điều ủy mị cổ lổ sĩ. Tôi cười nhe răng
trước hình ảnh đó. Dừng việc tản bộ, tôi muốn ghi nhớ điều này. Khi cặp
tình nhân bỏ đi, sự vắng mặt của họ để tôi trông thấy một người cách đó
vài mét, đang ngồi trên lề đường, nhìn ngắm bầu trời.
“Sara?” Tôi nghĩ. Tôi bước đến gần hơn một tí, tôi vẫn còn cách chỗ đó
khá xa. Nhân vật còn nghi vấn đó trông trắng nhợt và điều nói lên sự
thật chính là những cái khuyên của cô ấy. Tôi âm thầm hét lên trong niềm
vui sướng tột độ. Tôi cúi đầu và mỉm cười. Nụ cười của tôi được che đậy
bởi mái tóc dài gợn sóng, không ai có thể biết là tôi đang rất hạnh
phúc.
Tôi phân vân một lúc, tự hỏi bản thân điều đó có đúng không nếu đi đến
và bắt chuyện với cô ấy hay là tôi nên giữ bí mật. Những sự dính líu xã
hội từ mối quan hệ này sẽ gây hỗn loạn đối với the queen of hearts. Tôi
nghĩ mình không quan tâm, người họ Quinn có thể giải quyết rất tốt hậu
quả từ việc nói chuyện với Sara Dahl. Tôi chầm chậm tiến lại cô ấy trong
một tâm trạng vô tư lự. Tôi còn thậm chí giả vờ là đang buồn chán. Cô
ấy một mình, hoàn toàn một mình. Không một ai trong vòng năm mét quanh
cô ấy. Tôi bước vào một vòng tròn ảm đạm của sự cô đơn khi tôi đứng bên
cạnh cô ấy trên vỉa hè. Đôi chân cô ấy để chặt trên đường.
Cô ấy nhận ra tôi và quay đầu lại. Những ánh đèn đường rất sáng và không
có gì có thể chạy thoát được sức mạnh của chúng. Tôi có thể thấy tất
cả, tôi có thể thấy rất rõ cô ấy. Đôi mắt cô ấy mở rộng, trong một lúc
cô ấy không biết làm thế nào để xử lý chuyện này. Tôi nghĩ cô ấy chưa
bao giờ biết nó xảy đến.
“Xin chào” tôi nói, nghiêng đầu sang một bên. Tôi chú ý rằng cô ấy đang
hút thuốc khi cánh tay run rẩy của cô ấy di chuyển trên nền đất. “Mình
có thể ngồi cùng bạn không?”
Cô ấy mở to mắt rồi nhìn xuống đất, tìm kiếm một lời giải thích. Cô ấy
ho hai lần trước khi quay lại nhìn tôi và nghiến chặt hàm mình. Cô ấy
nhìn xuống đoạn nhún vai, không một từ nào lọt ra khỏi đôi môi kỳ quái
đó. Như vậy, theo cô ấy, thì cô ấy không quan tâm nếu tôi nhập chung với
cô ấy hay không. Tôi đã làm theo ý định của mình.
Tôi cẩn thận ngồi xuống, gần cạnh cô ấy. Tôi đặt chai beer bên cạnh và
ngước nhìn phía trước, không phải nhìn cô ấy. Tôi đang cố gắng hết cỡ để
tạo ra một bầu không khí thoải mải vô tư, nhưng điều này thật khó khăn,
lưu ý rằng tôi đang hết sức hồi hộp nhưng lại tỏ ra như mình không quan
tâm bất kì điều gì về thế giới. Cô ấy thật làm tôi bối rối.
“Có nhiều người bên trong” tôi nói nhẹ nhàng. Cô ấy liếc nhìn tôi và tôi
cảm thấy một luồng điện đang bọc lấy da mình.
“Ừm” cô ấy trả lời, rồi quay đi.
“Mình là Zoe” tôi nói. Tôi quay lại để nhìn cô ấy, chờ đợi câu trả lời.
“Sara” cô ấy nói. Tôi sợ giọng mình sẽ đột nhiên vỡ vụn ra. Tôi nhướn
đầu với cô ấy và mỉm cười.
“Cậu đến đây lâu rồi hả?” tôi hỏi.
Cô ấy nhún vai. Dự định ngu ngốc của tôi về việc làm cô ấy nói chuyện
đang chết dần. Cô ấy hút một hơi thuốc lá dài và ngồi im lặng. Tôi nhìn
sang chỗ khác, tôi nhận ra rằng thật khó khăn để giao thiệp với cô gái
này. Có phải tất cả lesbian đều như vậy? Nó thổi bay việc yêu thích một
người.
“Mình đến đây…chừng cách đây mười lăm phút. Không thật sự vui như mình
đã tưởng” tôi nói.
Cô ấy chỉ gật đầu. Tôi bắt đầu run. Tôi không có thứ gì trong đầu để làm
cô ấy nói chuyện. Tôi thường dễ dàng bắt đầu những cuộc trò chuyện. Có
lẽ cô ấy không có tâm trạng, có lẽ cô ấy không muốn nói…có lẽ cô ấy ghét
tôi!
“Mình xin lỗi” tôi nói. Cầm lấy chai bia của mình, tôi đã sẵn sàng để cô
ấy lại một mình. “Đôi khi mình nói hơi nhiều…mình sẽ nói chuyện với
cậu…sau” tôi nói.
Tôi đứng dậy chầm chậm, cảm thấy giống như một anh chàng nói với tôi là
tôi không phải tuýt anh ta thích. Và có lẽ cô ấy đúng, tôi không phải
tuýt cô ấy thích. Khi tôi đã đứng hẳn dậy, và sẵn sàng quay đi, cô ấy
nhìn lên tôi và vẫn không nói một câu. Có điều lạ lùng xảy ra, điều gì
đó không thể tin được. Mặc dầu cô ấy không làm một tiếng động, đôi mắt
cô ấy đã nói với tôi tất cả những điều mà đôi môi cô ấy không thể. Đôi
mắt cô ấy đang van nài tôi, trông rất bình thản và cùng một lúc cũng rất
nôn nóng. Tôi biết cô ấy đang nghĩ gì, tôi không biết tại sao cô ấy lại
không nói lên điều đó. Tôi sẽ ở lại nếu cô ấy nói.
Cô ấy nhìn sững tôi bằng đôi mắt xanh buồn bã nhất từng nhìn tôi. Cô ấy
không nhận ra rằng mình đã làm rơi điếu thuốc xuống đất, đôi tay của cô
ấy đang run rẩy. Tôi phải làm điều này. Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.
“Có phải mình làm phiền cậu không?” tôi hỏi. Cô ấy phải nói điều mà cô
ấy đang nghĩ.
“Không” cô ấy nói.
“Mình có thể ngồi lại không?” tôi hỏi. Tôi biết làm thế nào để đóng kịch
thật giỏi. Cô ấy không thể biết rằng tôi đang hồi hộp.
“Được” cô ấy trả lời. Tôi mỉm cười. Tôi đã được phép vào thế giới của cô
ấy. Tôi ngồi xuống và đặt chai beer trên đất lần nữa.
“Mình đã từng gặp cậu” tôi nói. Cô ấy quay lại nhìn tôi và tôi đỏ mặt.
“Tôi biết” cô ấy trả lời. Bây giờ tôi cảm thấy như một kẻ lén lút.
“Xin lỗi về ngày hôm đó” tôi nói, thật ra đang xấu hổ. “Mình thật bất
cẩn và bạn mình”
“Điều đó ổn” cô ấy cắt ngang tôi. Tôi nghĩ mình đang lải nhải khá nhiều,
nhưng nếu tôi không nói thì cô ấy cũng sẽ không.
“Vậy cậu không giận mình chứ?” tôi hỏi.
Cô ấy lắc đầu và tôi nghĩ cô ấy có mỉm cười một chút, nhưng nhanh chóng
xóa bỏ dấu tích của nụ cười đó, tôi một lần nữa nhìn vào một cô gái buồn
bã và lạnh lùng.
“Tốt” tôi thì thầm. Tôi tóm lấy chai beer và uống một hớp. Cô ấy bất ngờ
quay mặt lại nhìn tôi và điều này làm tôi chú ý.
“Nhìn này, tôi không phải người hay xét đoán, nhưng tôi biết cậu là ai
và tôi biết cậu thuộc về nơi nào. Trước khi cậu bắt đầu cảm thấy tội
nghiệp cho những kẻ bị ruồng bỏ như tôi, để tôi nói cậu biết rằng tôi
không cần sự thương hại của cậu, được chứ? Tôi đã nghe rằng cậu là người
tốt nhất trong số các chị em nhà cậu và tôi hi vọng cậu hiểu điều này.
Tôi thích được một mình, tôi không cần có người xung quanh để cảm thấy
tốt, và nếu cậu không biết một điều, cậu có lẽ không muốn biết về điều
đó, nhưng tôi là một người đồng tính. Như vậy đó, nếu cậu còn muốn nói
chuyện với tôi, chỉ cần-“
“Mình biết” tôi cắt ngang cô ấy lần này. Cô ấy nâng cao giọng và tôi
không nghĩ điều đó là cần thiết. Tôi hiểu.
“Cậu biết cái gì?” cô ấy nói nhỏ giọng.
“Mình biết là cậu gay” tôi nói, mỉm cười. “Mình biết điều đó và mình vẫn
ở đây, nói chuyện với cậu”
Cô ấy không hiểu. Cô ấy không hiểu làm sao tôi lại coi mọi thứ quá nhẹ
nhàng.
“Ah…” Sara nói. Cô ấy quay trở lại kiểu im lặng của mình. Sau một vài
giây cô ấy tằng hắng và liếc nhìn tôi, “Cậu gay à?”
Tôi cười nhe răng, có lẽ quá rộng. Tôi nhìn sang chỗ khác và nhướn đôi
lông mày.
“Mình không biết định nghĩa nó?” Tôi nhún vai. “Làm sao cậu biết?”
Cô ấy suy nghĩ một lúc và gác chân qua bên. “Tôi thích con gái theo một
cách không tự nhiên.”
“Không tự nhiên như thế nào?” tôi hỏi. Cô ấy mỉm cười và tôi yêu điều
đó. Tôi yêu nụ cười của cô ấy, cô ấy trông đẹp hơn gấp mười lần khi
cười. Tôi yêu nụ cười đó theo một cách không tự nhiên.
“Không tự nhiên…tôi muốn…Thôi, cậu tự nghĩ đi” cô ấy nói. Tôi cười khúc
khích, tôi biết ý của cô ấy về không tự nhiên là gì.
“Mình hiểu rồi” Tôi nói. Cô ấy và tôi đều cười khúc khích về điều đó.
Tôi thích ở bên cạnh cô ấy thậm chí nếu đó chỉ là một phút. “Mình nghĩ
mình straight”
“Tôi đã hình dung” cô ấy nói. Cô ấy quệt chùm tóc kiểu emo phủ trên trán
và mỉm cười.
“Cậu có bạn gái chưa?” tôi hỏi. Có lẽ tôi đang liều lĩnh nhưng tôi cần
phải biết.
“Chưa” cô ấy lắc đầu. “Còn độc thân”
“Mình cũng vậy” tôi vặn môi.
“Kì lạ…” cô ấy thầm thì.
“Cái gì?” tôi hỏi. Tôi thích nhìn vào cô ấy, tôi cảm thấy phấn khởi và
ngu ngốc cùng một lúc.
“Cậu là Zoe Quinn, the queen of hearts và cậu còn độc thân, nói chuyện
với một lesbian trong một bữa tiệc đầy rẫy con trai” cô ấy nói.
“Mình không ngại” Tôi tự động nhún vai. Tôi không quan tâm. Tôi có cô ấy
bên cạnh mình và tôi không thể hạnh phúc hơn được nữa.
“Cậu có vẻ tuyệt vời sau tất cả” cô ấy nói. Tôi có thể kiếm được những
màu sắc e thẹn trong giọng nói của cô ấy.
“Cậu cũng vậy” tôi trả lời. “Mình thích những chiếc khuyên của cậu”
“Thật sao?” cô ấy hỏi, rõ ràng là bị bất ngờ. Cô ấy sờ cái khuyên ở vách
ngăn mũi và nhìn vào tôi. “cảm ơn”.
“Mình không đủ can đảm như vậy” tôi lắc đầu. “Nhưng chúng trông đẹp với
bạn…rất đẹp”
“Một vài người nói những chiếc khuyên này làm tôi trông giống một đứa
con trai” cô ấy nói. Tôi cũng nghĩ giống như vậy.
“Một anh chàng xinh đẹp” tôi nói.
Tôi muốn cắn lưỡi mình vì nói như vậy. Tôi không thể tin rằng mình đã
nói điều đó. Tôi đỏ mặt, và có thể cảm thấy một màu đỏ sẫm đang lan lên
má. Tôi đang chờ đợi phản ứng của cô ấy. Nó đã quá rõ ràng.
“Cảm ơn” cô ấy nói. Cô ấy có một nụ cười thắc mắc trên mặt, cô ấy đang
cố hiểu những lời nói của tôi. Tôi đang cố hiểu sự đần độn của mình.
“HEARTS!”
Có người hét biệt danh của tôi. Tôi quay đầu lại và thấy Spades đang vẫy
tay điên cuồng tới mình. Tôi căng người, chuyện này đang diễn ra một
cách hoàn hảo. Tuy nhiên tôi biết tôi phải đi. Tôi mỉm cười lại chị tôi
và quay lại nhìn Sara.
“Cậu phải đi rồi” cô ấy nói, cô ấy ném cái nhìn của mình xuống đất và
cắn môi. Cô ấy trông rất buồn, tôi đang mong ước đến chết để… được ôm cô
ấy.
“Ừ, mình phải đi” tôi nói. “Mình sẽ…nói chuyện với cậu…sau. Nếu không
phải hôm nay, thì có lẽ tại trường”
“Thật sao?” cô ấy hỏi, kiểm tra lại lời khẳng định của tôi.
“Thật, Sara” tôi gật đầu.
Tôi nghiêng người về phía trước và từ tốn hôn lên má cô ấy, giống như
tôi thường làm với bạn mình. Khi tôi lùi lại tôi nhận thấy cô ấy đã nhắm
mắt. Cô ấy nhẹ nhàng mở mắt và nhìn lại tôi.
“Tạm biệt” tôi nói. Cô ấy mỉm cười nhẹ, gật đầu. Tôi đứng dậy và đi về
phía Chloe.
Tôi quay lại nhìn cô ấy, lần cuối. Cô ấy đang nhìn tôi với một nụ cười
buồn trên mặt. Chloe bắt đầu làm tôi ngột ngạt bằng từ ngữ tôi không thể
hiểu. Việc tiếp theo tôi biết là mình đã chở lại căn nhà bao quanh bởi
những tên đầu bò, tất cả họ đều nói cùng một lúc. Mặc dầu vậy, tôi dường
như không để tâm đến, lồng ngực tôi bị đốt nóng và nó cảm thấy tốt. Tôi
cảm thấy tuyệt vời. Tôi rất…phấn khích. Sara thật kì diệu, bây giờ tôi
đã biết. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy lần nữa. Bây giờ gặp mặt cô ấy
không còn đủ, tôi phải trò chuyện với cô ấy lần nữa.