Chương 4: Thắng làm vua thua làm giặc, cách nhau một ý nghĩ
Mặt đất rung
chuyển theo tiếng vó ngựa phương xa, bụi mù mịt phủ kín không trung,
quân lính hò hét giữ chặt kiếm, màu đào nhuộm thắm cả giang sơn. Thiên
hạ từ nay hoàn toàn thuộc về họ Mộc. Chương mới mở ra trong sử sách,
mùng một tháng chạp ứng với ngày mười hai ngôi sao thẳng hàng, trên Đài
Hoa Sen, gió lồng lộng, mùi thơm hoa Phù Dung mới nở - loại hoa đặc
trưng của Văn Linh Quốc – cánh hoa to mỏng màu hồng phất trông giống
chong chóng tre xoay tròn như tấm vải bay lớn trong không trung, hoàng
đế Mộc Uy nâng chén rượu ướp từ đào tươi tế lễ trời đất, cảm tạ ông trời
đã cho hắn một giang sơn rộng lớn.
Bên dưới đài, hai cha con Đồng Quy và Đồng Thuận Nguyên bị trói chặt
bằng xích sắt, thân thể bê bết máu, quần áo tả tơi hoàn toàn trái ngược
với vương phục trên người các đại thần. Đây là lỗi không nên mắc phải
khi họa tranh. Bức tranh của kẻ thắng người thua, của máu và quyền lực.
“Tam đệ, hãy cẩn thận với hoàng thượng. Đừng trở thành anh hùng bằng không đệ sẽ là người thiên cổ.”
Một năm trước, nàng xuất trận đánh dẹp đám sơn tặc danh nổi như cồn ở
đỉnh Tì Hưng được vạn người ca tụng là anh hùng của Vạn Linh Quốc. Lần
đó, nàng chỉ sơ ý dẫn quân về kinh thành vì nghe tin nhị ca đi lưu đày
nên phải về kịp để tiễn người đi xa, không mảy may tính toán gì. Cũng
may, nhị ca tốt bụng hiểu tính cách nóng vội của đệ đệ sẽ gây chuyện
lớn, sớm đã căn dặn Mộc Quyền giữ chân mình ở rừng Quỷ Lâm truyền đạt
câu nói đó, bằng không mạng nhỏ này không còn lâu rồi.
Bài học đó dạy nàng ở gần vua như gần hổ phải cẩn thận tính từng đường
đi. Hồi kinh lần này, ngoài việc áp giải hai khâm phạm, mục đích chính
là thăm mẫu thân đang bệnh, dù gì trên danh nghĩa vẫn là mẹ con nên phải
trọn chữ hiếu.
Binh lính nghỉ chân ở dịch quán cách cổng thành mười dặm, có Mộc Quyền
trông chừng sẽ không gây chuyện gì lớn còn nàng tức tốc phi nước đại trở
về diện kiến phụ mẫu, ngay cả hàn băng ngọc giáp cũng chưa kịp thay ra.
Nhìn dáng người con trai của mình gầy đi, nước da hơi ngăm đen, gương
mặt phủ đầy sương gió, Mộc phu nhân nằm trên giường không khỏi xót xa mà
rơi lệ. “Phủ rộng lớn không ở, hà tất cứ phải ra chiến trường chịu đói
rét chứ?”
Khúc Thi dụi đầu vào lòng mẫu thân cảm nhận chút tình cảm ấm áp mà ở
hiện đại nàng không có được như chú mèo nhõng nhẽo: “Không ra chiến
trường ai sẽ giúp đại ca thu tàn cuộc? Mẫu thân, con đều làm vì Mộc gia
thôi.”
“Con tưởng ta không biết tại sao con bỏ nhà đi biền biệt mấy năm sao?”
Mộc phu nhân xoa nhẹ đầu hài tử mắng nhẹ vài câu. “Ba huynh đệ con đúng
là làm ta tức chết mà. Uy nhi thân là huynh trưởng vì ngai vàng mà bức
Khắc nhi lưu đày biên ải còn con lại vì tình mà bỏ thân già này mòn mỏi
chờ đợi… Không biết lúc nào kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh nữa?”
“Mẫu thân, con chẳng phải đã về rồi sao? Người còn sợ gì nữa.”
“Ta sợ đến lúc nhắm mắt mình vẫn chưa có cháu bồng đó…”
“Cháu… cháu…?” Khúc Thi chớp chớp mắt dần dần hiểu được ý của Mộc phu nhân mà ngây người. “Mẫu thân, chuyện này bàn sau đi.”
“Ba năm, đã ba năm, ngươi chết cũng đã chết lâu rồi, con hà cớ gì phải ôm mối tình si này.”
“Mẫu thân, con quả thực không thể lấy nương tử. Con trở về là chăm sóc mẫu thân không phải để thành hôn.”
“Gia đình ta lâu rồi vẫn không có gì vui vẻ, chi bằng làm hỷ sự ít ra ta có thể khỏe lại một chút.”
“Con thật sự không muốn cưới vợ. Hơn nữa, cô nương trong thành con chẳng
chọn được ai cả. khụ…khụ…” Khúc Thi cao giọng làm cuống họng thấy khô
rát nên ho vài tiếng.
Mộc phu nhân vỗ vai Khúc Thi mắng: “Con xem đi, bệnh đến thế mà vẫn muốn ra chiến trường.”
“Phong hàn đâu phải chưa từng bị, uống mấy thang thuốc là khỏi rồi.”
Khúc Thi đứng dậy cúi người nói, “Vừa nãy, hoàng thượng triệu con vào
cung nên bây giờ phải đi gấp. Mẫu thân nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Ừm, con đi sớm về sớm.”
“Dạ.”
oOo
Chuông
gió treo ở cửa sổ kêu leng keng hòa vào âm thanh vi vu của gió và mùi
thơm của hoa Phù Dung với bức tranh đêm sáng trăng, thi nhân ngắm cảnh
sinh tình mà đọc thơ. Buổi yến tiệc hôm nay đông vui, quan viên hớn hở
chúc tụng ca ngợi hoàng thượng anh minh còn nàng chỉ nghĩ đến quận chúa
mộ xanh cỏ cô độc không khách viếng, lòng buồn bã mà ngâm mấy câu thơ
trong “Phù dung nữ nhi lụy” của Tào Tuyết Cần:
“Chiêm vân khí nhi ngưng mâu hề,
Phỏng phật hữu sở chiêm da?
Phủ ba ngân nhi cư nhĩ hề,
Hoảng dịch hữu sở văn da?
Kỳ hãn mạn nhi vô tế hề,
Nhẫn quyên khí dư vu trần ai da?”
(Ngửa mặt lên nhìn đám mây chừ,
Thấp thoáng như trông thấy ai đây?
Ghé tai nghe dưới làn sóng chừ,
Mơ màng như nghe tiếng ai đây?
Định rong chơi khắp khoảng bao la chừ,
Nỡ bỏ ta trơ trọi dạo cõi hồng trần đây?)
(
: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=14765)
Lời vừa dứt, các đại thần sợ hãi nhìn nhau im phăng phắc, người ngồi
ngôi chí tôn tức giận đập bàn, đôi mắt đỏ ngầu như lửa, chén ngọc trong
tay vô tình bóp nát.
Nếu đổi lại là người ba năm trước thì Khúc Thi nhất định như chú chuột
sợ hãi chui rút vào hang nhưng hiện tại nàng không còn cảm giác đó, nhị
ca chẳng phải từng nói giang sơn này là mình và nàng bỏ mạng thu lại cho
hắn, chỉ cần hô một tiếng toàn bộ binh sĩ đồng loạt tiến vào thành, khi
đó ngai vàng kia không thể giữ được lâu. Có điều, nàng là người tương
lai hiểu được cái gì là cung đình tranh đấu nên không thích dính dáng
đến tư tưởng cổ hủ “thắng làm vua, thua làm giặc”. Thật ra, đó là cách
nghĩ của nam nhân xưa, quá xem trọng việc thắng thua. Ai nói Mộc Uy trên
ngai vàng là kẻ thắng, ai nói người bên dưới kia là kẻ bại? Nếu không
phải nàng trấn ải diệt Đồng Thuận Nguyên thì người ngày mai mang ra chém
đầu chính là hoàng đế hiện giờ. Chẳng qua, nàng không tham luyến quyền
lực, chỉ cầu sống bình bình an an là được, bất chấp tính mạng trên chiến
trường cũng vì bá tánh của Văn Linh Quốc mà thôi.
Không khí căng thẳng nặng nề bao trùm đại điện. Hoàng đế trừng mắt nhìn
tam đệ nửa tỉnh nửa say cố gắng không làm mất hòa khí vốn có nhưng hắn
ta chẳng để ý cứ tiếp tục ngâm thơ.
“Lâm biệt ân cần trọng ký từ,
Từ trung hữu thệ lưỡng tâm tri,
Thất nguyệt thất nhật Trường sinh điện,
Dạ bán vô nhân tư ngữ thì,
Tại thiên nguyện tác tị dực điểu,
Tại địa nguyện vi tiên lý chi.
Thiên trường địa cửu hữu thời tận,
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.”
(Lúc sắp lui về còn nhắn nhủ,
Nhắc lời thệ ước giữa đôi bên.
Năm xưa, trùng thất, Trường Sinh điện.
Vắng vẻ đêm khuya thủ thỉ truyền:
"Trên trời nguyện hóa chim liền cánh,
Dưới đất làm cây nhánh dính liền".
Trời đất lâu bền rồi sẽ tận,
Hận này muôn thuở vẫn miên miên.)
(
:http://vnthuquan.net/truyen/truyen.a...ookieSupport=1)
Cả hai bài thơ ngâm đều ám chỉ đến quận chúa Oanh Nhi. Người ngoài nhìn
vào nói tam thiếu gia nhớ nương tử mà tùy tiện đọc vài vần thơ chỉ có
người trong cuộc mới hiểu nàng đang trách hoàng đế có mới nới cũ quên
nghĩa xưa, vong ơn bội nghĩa.
“Đủ rồi!”
Mộc Uy không thể kiềm chế mà quát lớn khiến bá quan bên dưới run sợ quỳ
rạp dưới đất cầu xin hoàng thượng tha tội, duy nhất Khúc Thi cầm chén
rượu bước đi loạng choạng nói năng không rõ ràng: “Hoàng huynh tha tội,
đệ uống… ức quá chén… có lẽ phải về trước. Mong hoàng huynh cho phép.”
“Ngươi…” Mộc Uy cố gắng điều chỉnh cơn tức không cho nó bộc phát, mất đi thể diện hoàng gia, “Lui đi!”
Khúc Thi chao đảo một lúc mới cúi đầu tạ ơn rồi rời đi. Chân vừa bước ra
khỏi điện Trường Sinh, Khúc Thi mới thở phào đọc bốn câu mình tâm đắc
trong “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Di, từng câu từng chữ rất giống tâm
trạng bây giờ.
“Bài vân ngự khí bôn như điện,
Thăng thiên nhập địa cầu chi biến.
Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền,
Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến.”
(Cỡi mây lướt gió nhanh như chớp,
Lên tận trời cao xuống đất sâu.
Bích Lạc, Hoàng Tuyền đi khắp chỗ,
Mênh mông nào thấy bóng ai đâu!)
Lão thái giám bên cạnh giật nhẹ tay áo của Khúc Thi nhắc nhở: “Quận mã, người đừng đọc nữa. Hoàng thượng đang không vui đó.”
Khúc Thi không đáp, lẳng lặng mà đi, lòng thầm than trách: “Oanh Nhi, tỷ và ta thật sự yêu lầm người rồi.”
oOo
Hai
ngày sau, triều đình nhận được mật hàm nói Đồng Quách nghe tin phụ thân
và đại ca bị chém đầu thị chúng nên tức giận mang toàn bộ binh lính
tiến đánh kinh thành, hiện tại đã gần tiến đến ải quan. Cả triều đình
nhất loạt đề cử Mộc Phong xuất trận, hoàng đế mặc dù còn do dự nhưng
tình thế bức bách phải chấp bút ra chiếu yêu cầu hoàng đệ Mộc Phong ra
trận không được chậm trễ.
Mộc phu nhân sửa lại đai ngọc của hài tử khẽ hỏi: “Con mới về lại đi nữa sao? Không đi được không?”
Lắc đầu, Khúc Thi nắm bàn tay run run của mẫu thân trầm giọng đáp: “Nếu
con không đi thì hoàng thượng cũng ép con phải đi. Binh lực của Đồng gia
rất mạnh nên hoàng thượng đã điều động gần nửa binh lực của Văn Linh
Quốc để chống chọi, ngoài con ra ngài làm sao an tâm tin tưởng giao binh
phù cho người khác.”
“Ta sinh con chỉ mong chúng lớn lên, thành gia lập thất, bình an sống hết đời, chứ không phải thấy huynh đệ chém giết lẫn nhau…”
“Mẫu thân đừng khóc. Đã lựa chọn con đường này, mẫu thân cũng nên hiểu
trong gia đình của hoàng thất thật sự không có chỗ cho tình thâm cốt
nhục. Con không trách hoàng huynh, không trách phụ thân, có trách chỉ
trách mình bạc mệnh mà thôi… Nhưng người an tâm, con sẽ rất nhanh trở về
mà.”
“Phải trở về, nhất định sẽ về mà. Phụ thân bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng ta biết lòng ông ấy rất nhớ con.”
“Con biết mà.” Khúc Thi mỉm cười đáp nhưng lòng tràn đầy bất an bởi trận
chiến này nàng không nắm được nửa phần thắng, Đồng Quách khác với phụ
thân và huynh trưởng hắn, vừa quỷ quyệt vừa độc ác. Mà có thắng được,
không biết trở về có bị hoàng huynh dùng kế bức chết không thôi?