Tựa đề: Hoa Anh Túc Trong Tim
Thể loại: Tình cảm nhẹ nhàng
Tác giả: invisible_girl (aka other)
Một ngày nào đó.. khi cuộc sống khiến tôi muốn lãng quên, khi cuộc đời
buộc tôi phải tìm sự an ủi ngọt ngào, đê mê trong cái chết say nồng
những hư ảo… tôi sẽ lại tìm về em. Hoa Anh Túc.
Hãy
nhìn cánh đồng hoa vàng tràn nhựa sống. Những bông hoa nhẹ nhàng, thân
mình uốn theo gió nhẹ. Hãy nhìn kỹ bọn hoa đó. Chúng đẹp, hiền dịu,
ngọt ngào nhưng… nhưng chúng là những thứ gây mơ. Những giấc mơ không
màu sẽ được tô, sẽ được gọi tên, sẽ được thành hiện thực trong ảo ảnh.
Hiểu tôi nói gì không. Cái loài hoa Anh Túc đấy, chúng là sự trộn lẫn của vô số những đặc tính trái ngược nhau.
Chẳng
hiểu vì sao, mỗi khi bế tắc trong cuộc sống, tôi lại tự thấy mình bay
bay trong khói thuốc. Vô định. Lơ Lửng. Mơ hồ. Nhưng. Đó lại là cảm
giác tuyệt vời. Là một trạng thái khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi thích
mình bị chuốc say bởi chính mình, và chính những xúc cảm phát sinh từ
hư ảo.
Trong hư ảo, tôi sẽ tìm em. Hoa Anh Túc.
Thụy
An nhả khói thuốc, đê mê đắm mình trong giai điệu khiến lòng người nhạy
cảm với những âm vị tình yêu. Thụy An thường bị ám ảnh bởi cái tên của
loài hoa Anh Túc.
Người ta nói rằng, xưa lắm, xưa để có thể
trở thành truyền thuyết, có một nữ thần, nàng có một tình yêu đẹp, đẹp
như cầu vồng bảy sắc, lấp loá khi trời vừa quang tạnh mưa, trong veo
dưới nắng. Nhưng mối tình dịu ngọt ấy bị nguyền rủa bởi mụ phù thủy ích
kỷ. Tình yêu của nàng bị ly tan. Chàng hoàng tử của lòng nàng bị giấu
đi đến một nơi rất xa, xa đến nỗi không còn ai có thể thấy chàng, không
một ngọn gió hay áng mây nào có thể thấy được dấu vết chàng. Trong đau
đớn và nhung nhớ, Nữ thần xinh đẹp đã gọi tên tất cả các cảm xúc, nàng
hoà trộn vào một cái ly, nhỏ thêm một ít máu từ ngón tay hồng, nàng
tưới vào một loài hoa và gọi nó là… Nó là. Có lẽ chưa cần nói đến tên
của nó vào lúc này, mà hãy đề cập đến những thứ mà nó có thể đem tặng
chúng ta. Nữ thần tạo ra nó, mong nó có thể giúp người vượt qua những u
buồn, vượt qua được sự nhớ nhung ảm đạm. Mong nó có thể đem lại những
giấc mơ ngày xưa, đem lại sự thăng hoa dù hạnh phúc đó chỉ diễn ra
trong hương thơm, và sẽ bị lẫn lộn, phai nhạt khi mùi hương đó bị hòa
dần vào không khí. Loài hoa đặc biệt có nét đẹp của sự khao khát, nhưng
tiềm ẩn trong đó là độc tố của sự chàn chường. Qua cao trào của sự ham
muốn sẽ là sự tụt giảm đột ngột của sự hụt hẫng.
Thụy
An mỉm cười mỗi khi gọi tên hoa Anh Túc – tên loài hoa được tạo ra bởi
truyền thuyết của nữ thần – người ta còn gọi mày là hoa thuốc phiện, vì
mày làm tan biến những u sầu, làm nỗi buồn ngon giấc trên chiếc gối
bồng bềnh, mày làm màu cho cuộc sống… nhưng màu của sự “sẽ tan biến”.
Riêng tao - Thụy An này sẽ vẫn gọi cái tên xinh đẹp của mày Anh Túc ạh.
Là
Anh Túc, hay là thuốc phiện. Là đẹp hay là xấu. Là đúng hay là sai. Là
thật hay là ảo. Là nên hay không nên. Có ai bảo rằng không được chơi
với hoa Anh Túc không? Có. Anh Túc là thuốc phiện. Là cái thứ ảo giác
chết người. Là cái bẫy cám dỗ những kẻ hèn nhát. Anh Túc chỉ kết thân
với những kẻ đợi chờ cơn mê ngon giấc, và rồi… Anh Túc đột ngột làm cạn
sự ngọt ngào đó. Anh Túc lúc bấy giờ mới lộ vẻ đắng, thật sự đắng. Đắng
chết vị sống.
Em là hoa Anh Túc của Thụy An. Yêu em là sai
không là đúng. Yêu em là khổ không là vui. Yêu em là không nên. Mẹ có
bảo yêu em là không thể, Mẹ bảo thế. Người ta bảo yêu em là… là điều
tồi tệ nhất của cuộc sống dành cho những người không xứng đáng.
Nhưng với Thụy An, em là ngọt ngào, là rạo rực, là những cơn mơ cháy bỏng.
Ừh.
Chính vì thế Thụy An sẽ gọi em là Anh Túc. Em là cái thứ làm chết lòng
người. Muôn vật có ranh giới đúng sai và tốt xấu rõ ràng, nhưng riêng
em thì.. Em đúng là quá đặc biệt. Em giống Anh Túc. Ranh giới nên và
không nên chạm vào rất mờ. Thụy An bước qua rồi rút chân lại, nhưng nơi
đứng cứ chập chờn, bên này lại ngỡ bên kia.
Hãy hút thật sâu,
thật sâu cái hương được đốt từ Anh Túc đã qua nhiều công đoạn chế biến.
Cái hương đó… Tuyệt vời làm sao. Ta bay bổng. Chao liệng. Giấc mơ như
có treo một cái thang dây. Ta leo lên thật dễ dàng. Leo lên. Dừng lại
trên đỉnh của giấc mơ. Ta sẽ thấy em. Thụy An sẽ thấy em. Thấy em ấm áp
trong vòng tay.
Em giống như Anh Túc. Thụy An đến với em bằng sự
thèm khát, ham muốn cực độ. Thăng hoa theo những cao trào của khoái
lạc. Nhưng khi cái vị ngọt đó dần xuống lại vị trí cân bằng, thì cảm
giác tội lội lại bắt đầu trào lên. Nó hệt như một sự chán chường, bất
mãn sau khi đã đạt được cái cần có, vì Thụy An biết mình đạt nó trong
khi biết điều đó cũng sẽ chẳng nàm trong vòng tay bao lâu, bởi Thụy An
còn quá nhiều thứ cần nắm giữ.
Thụy An sẽ không gặp em nữa. Bởi
em quá ư là cám dỗ. Nét đẹp của em không là thiên thần, không là ác
quỷ, chính vì thế nó mới khiến người ta vật vã giữa chọn và không. Đừng
hôn em. Đừng chơi với hoa Anh Túc. Ai biết sau cái đẹp kia là gì. Hôn
một cái nhẹ lên môi em nào. Hít một hơi Anh Túc đi nào. Còn từ nào để
nói ngoài hai chữ “tuyệt vời” không ? Cảm giác. Một cảm giác từ từ chạy
vào những ngón tay. Các xung thần kinh co lại, những mạch máu giãn ra.
Nóng. Tê người. Hàng trăm, hàng ngàn thứ lạ lẫm chạy vào tim, lan toả
vào khắp cơ thể. Ôm em thật chặt nào. Lấy thêm một hơi sâu hơn. Sức gần
như mạnh mẽ hơn. Hơi thở gấp rút hơn. Hơi nóng phà ra từ mũi, toát ra
từ cơ thể. Hãy làm một điều bản năng. Không còn gì để nói nữa. Hoàn
toàn là đỉnh điểm. Thoả mãn lắm rồi.
Khi sự thăng hoa diễn ra, ta
cần chuẩn bị đón nó tụt xuống. Sao lại đã hôn em. Sao lại thử cái thứ
Anh Túc chết người kia. Cứ mỗi lần muốn rời xa em, Thụy An lại chọn
cách gần em lần cuối. Nhưng cái lần cuối ấy cứ diễn ra như một điệp
khúc cần lặp đi lặp lại nhiều lần.
Anh Túc từng hỏi Thụy An:
- Thụy An có biết yêu em là sai không?
- Biết.
- Biết sao cứ yêu, sao cứ gần gũi để rồi không thể bỏ đi được.
- Cũng không biết nữa.
- Tại sao?
- Em biết sao Thụy An gọi em là Anh Túc không?
- Vì sao?
-
Anh Túc là một loài hoa đẹp, nhưng nó cũng là độc dược. Người ta có thể
yêu nó, ghiền nó, cũng có thể ghét và căm phẫn nó. Bởi nó trộn lẫn vô
số những cám dỗ đúng và sai. Ai đến với nó ban đầu cũng nghĩ rằng mình
có thể làm chủ liều lượng. Nhưng rồi. Nó nhẹ nhàng quá. Nó như con
thuyền, ta ngồi trên nó, bồng bềnh…bồng bềnh… đến khi xa bờ lúc nào
chẳng biết. Cảm giác về em trong Thụy An cũng vậy. Thụy An không thể
yêu em vì quá nhiều thứ mơ hồ sai đúng. Nhưng Thụy An đã bị em cuốn đi
quá xa.
- Cái gì có bắt đầu cũng có thể dừng được.
- Đúng. Nhưng Thụy An không muốn mình bị đau và dằn vặt.
Nhưng
thật tế, sau mỗi lần gần gũi em, Thụy An lại nhanh chóng bị tụt cảm
xúc, vì nhận ra điều vừa làm giống như một sự đói cần no.
Anh Túc. Em biết rõ Thụy An.
Thụy
An cũng biết rõ điều mình đang làm. Thụy An mệt rồi. Nếu dừng lại, Thụy
An cũng chỉ muốn dừng bên em. Anh Túc ạh. Em là loài hoa Anh Túc trong
tim Thụy An. Thụy An quá mệt mỏi vời những thứ đang diễn ra, đang đấu
tranh gay gắt trong đầu mình. Thụy An sẽ kết thúc. Kết thúc bên Anh
Túc. Bên hoa Anh Túc chứ không phải em. Nhưng em phải hiểu rằng, Thụy
An nằm nghỉ lại bên em. Mãi mãi.
- Thụy An chết rồi. Trên cánh đồng hoa Anh Túc. Tay cô ta còn nắm lấy thân cây. Những ngón tay còn dính nhựa Anh Túc.
- Cô ấy bị ai giết chăng?
- Không. Nhìn cái chết của cô ấy thì biết. Có lẽ cô ấy đi tìm nó lâu rồi.
- Rốt cuộc là cô ấy tự sát àh.
-
Ừh. Cô ấy tìm được cái điều mà cô ấy bị ám ảnh. Cô ấy có một cái chết
thanh thản bên cạnh những bông hoa độc ác, nhưng đẹp và quyến rũ.
Anh Túc và em, Thụy An yêu cả hai../.